Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Bài văn tri ân thầy cô- bài số 51

facd441b36a59980018f45b6891fa6b7
Gửi bởi: Trần Thị Duyên 14 tháng 11 2016 lúc 3:56:39 | Được cập nhật: 0 giây trước Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 706 | Lượt Download: 0 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Ngày ấy, trong tim tôi còn nhớ mãi và in đậm trong tâm trí của tôi. Đó là hình ảnh về Cô giáo Trần Thị Thìn. Năm nay cô đã ngoài 70 tuổi. Tôi còn nhớ như in ngày tôi mới bước vào ngưỡng cửa của bậc tiểu học, cô đã đón chúng tôi từ bậc cửa của lớp học, với nét mặt vui tươi phấn khởi cô đã đón chúng tôi vào lớp học của cô. Mọi sự ngỡ ngàng dường như biến mất sau khi cô bước vào lớp. Cô cất tiếng hát nhẹ nhàng tha thiết với bài hát Ngày đầu tiên đi học (sau này tôi mới biết). Các bạn học sinh trong lớp cũng như tôi hết sức phấn khởi và hình như ai cũng tự tin hơn bởi tôi thấy trong đó có một số bạn đang khóc vì không có người thân bên cạnh cũng im lặng và lắng nghe cô hát. Sau đó cô cất tiếng chào và giới thiệu vềmình. Cô còn hỏi hôm nay các em thích nhận món quà nào nhất? Tất cả các bạn đều đồng loạt nói “Em muốn ăn kẹo”. Thật là ngây thơ và hồn nhiên phải không các bạn. Tất cả chúng tôi hôm đó không những được cô tặng kẹo mà mỗi bạn còn được nhận một bông hoa tươi thắm từ bàn tay cô giáo. Sau đó cô dành một ít thời gian để làm quen với tất cả các bạn trong lớp. Đến lượt tôi cô hỏi: Hôm nay ai đưa em đến trường? Tôi ấp úng trả lời cô: Dạ thưa cô Mẹ của con ạ. Cô nói tiếp hôm nay thì được, nhưng từ ngày maibạn nào có thể tự đến trường mà không cần người đưa đón? Tôi thấy một số bạn giơ tay và tôi cũng rụt rè giơ theo. Cô bảo nếu em nào thực hiện đúng thì ngày mai cô sẽ có món quà lớn cho em đó. Và thế là ngàymai cũng đã tới. Mẹ bảo mẹ sẽ chở tôi đi học nhưng tôi bảo với mẹ rằng: Hôm nay con sẽ tự đi học. Mẹ ngạc nhiên và hỏi tôi: Con nói thật chứ? Tôi mạnh dạn trả lời: Mẹ cứ để con tự đi đến trường đi. Và thế là được mẹ đồng ý. Tôi vui mừng và mang cặp sách đến trường. Trên đường đi tôi chỉ nghĩ đến món quà mà cô giáo đã hứa từ hôm qua.Trống đã điểm, buổi học thứ hai bắt đầu, cô giáo bước vào lớp, trên tay cô cầm một tập sách dày (sau này tôi mới biết, đó là tập truyện tranh mà trẻ con nào cũng thích có nó). Hôm đó có rất nhiều bạn được tặng quà. Và cũng từ đó tôi đã tự đi học trên đôi chân của mình.Đến khi trưởng thành, tôi đã tìm và gặp được cô giáo Trần Thị Thìn của tôi ngày xưa. Hai cô trò cùng tâmsự và nhắc lại những kỉ niệm ngày thơ ấu của tôi. Trên đôi mắt cô bỗng xuất hiện hai dòng lệ nhưng đôi môi thì vẫn mỉm cười cùng tôi.Thật là một kỉ nệm không bao giờ phai nhạt trong tâm trí của tôi. Bài học mà tôi rút ra sau này đó chính làcách tiếp cận đối tượng, tạo dựng sự tự tin trong hoạt động và giao tiếp với mọi người.Trên đây chỉ là phần trích dẫn 10 trang đầu của tài liệu và có thế hiển thị lỗi font, bạn muốn xem đầyđủ tài liệu gốc thì ấn vào nút Tải về phía dưới.