Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Bài văn tri ân thầy cô- bài số 46

e6ef9dd7babcf90e69d58b912541fc46
Gửi bởi: Trần Thị Duyên 14 tháng 11 2016 lúc 3:55:12 | Được cập nhật: 0 giây trước Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 572 | Lượt Download: 0 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

tụi mày, sắp đến 20-11 rồi lớp mình tặng các thầy cô món quà gì đây?- Lớp mình tặng thầy cô bó hoa.- Không mình tặng thầy cô quyển giáo án.- Bó hoa.- Quyển giáo án.Cả lớp tôi nhao nhao, đứa nào cũng bảo vệ kiến riêng của mình. Còn tôi, tôi cứ ngồi thừ ra đấy. Thế là một năm đã trôi qua kể từ ngày hôm ấy- cái ngày mà tôi lớp tôi háo hức chọn quà 20-11 cho các thầy cô giáo.Và tôi còn nhớ mãi món quà ấy- món quà mà tôi đã tận tay ngồi làm để tặng cho người thầy mà tôi yêu kính nhất từ trước đến giờ. Và cứ gần đến ngày 20-11, lòng tôi lại bồi hồi, xao xuyến, những kỉ niệm xưa cứ ào ạt sống dậy trong lòng tôi khiến tôi nhớ đến thầy- người cha thứ hai của tôi.Đó là thầy giáo dạy lớp của tôi. Thầy dạy môn Văn đội tuyển của chúng tôi. Tôi còn nhớ mãi ngày đầu tiên thầy bước vào lớp đội tuyển của chúng tôi trong lòng tôi có cảm giác nâng nâng khó tả thế nào ấy có lẽ bởi từ lúc đi học đến giờ thầy là người thầy đầu tiên của tôi. Dáng thầy cao, đôi mắt sáng và cũng chính bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp ấy khiến chúng tôi cảm thấy rất an tâm. Thầy dạy chúng tôi rất nhiều bài họ nghĩa trong cuộc sống, dạy chúng tôi cách sống, cách làm người trong xã hội…Thầy vui tính lắm! Thầy rất hay kể chuyện cho chúng tôi nghe, thi thoảng thầy còn làm trò cười cho chúng tôi nữa chứ. Cũng chính vì vậy những tiết học của chúng tôi không có chút nào là nặng nề, mệt mỏi mà luôn luôn vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Càng lúc tôi càng thấy quý thầy hơn, tôi cứ đếm từng ngày từng giờ mong đến tiết của thầy. thầy, tôi luôn thấy có một điều gì đó rất giống người bố thân yêu của tôi đã qua đời cách đây năm, có lẽ vì thầy vui tính giống bố tôi, lại còn hay kể chuyện nữa,… Tôi còn nhớ một buổi học, vì buổi trưa mải chơi không ngủ nên chiều hôm ấy đến lớp tôi đã ngủ gật trong giờ học của thầy. Nhìn gương mặt thầy lúc ấy có lẽ thầy buồn tôi lắm. Cả buổi hôm ấy, tôi không thể nào tập trung vào làm bài được, tôi cứ thấy có mình có lỗi với thầy, cứ ngồi tự trách bản thân. Cuối buổi học hôm ấy tôi muốn lên xin lỗi thầy mà chân tôi cứ díu lại và tôi cảm thấy ngài ngại sao ấy.Rồi ngày 20-11 đến gần, lớp đội tuyển chúng tôi háo hức chọn món quà nào nghĩa nhấtđể tặng cho thầy nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, muốn tạo dấu ấn để thầy luôn nhớ đến chúng tôi. Tôi bất chợt nảy ra kiến:- Hay tụi mình đan khăn tặng cho thầy đi!Đưa ra kiến đó, tôi nghĩ sẽ có ít người đồng tình nhưng thật bất ngờ kiến của tôi cũng là kiến của rất nhiều bạn khác trong lớp tôi. Thế là cả lớp cùng đồng tình và tôi hăng hái nhận nhiệm vụ đan khăn cho thầy bởi từ lâu tôi đã muốn làm cho thầy một điều gì đó.Được các bạn giao nhiệm vụ, tôi vui lắm. Chúng tôi háo hức cùng nhau đi chọn len và tôibắt tay vào công việc của mình. Thời gian không còn dài, từ hôm ấy đến ngày lễ chẳng còn là bao, tôi tranh thủ mọi thời gian rảnh rỗi để đan khăn cho thầy. Tôi để từng đường đan, cẩn trọng từng mũi đan để không bị lỗi. Theo từng mũi đan, tôi nghĩ thầm ‘’Không biết thầy có thích món quà này không? Nhận được món quà này có lẽ thầy vui lắm!’’ Tưởng tượng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thầy tôi khi nhận được món quà tôi lại càng có thêm nghị lực, quyết tâm hoàn thành cho xong món quà này. Vậy là ngày 20-11 đã đến, cái ngày mà lớp chúng tôi mong đợi nhất. Món quà của thầy đã xong và đượcchúng tôi bọc gọn gàng trong, lũ chúng tôi chỉ mong sao mau đến buổi chiều hôm đó để đến nhà thầy, tận tay trao cho thầy món quà đặc biệt ấy. Đó là món quà đầu tiên tôi tự làm để tặng cho thầy cô giáo nhân ngày trọng đại này, tôi đã dồn hết tâm huyết vào nó và có lẽ nếu biết được chuyện đó thầy tôi vui lắm. Chiều 20-11 lũ chúng tôi kéo đến nhà thầy, nhìn thấy chúng tôi thầy vui lắm. Thầy mang bánh kẹo ra cho chúng tôi ăn rồi thầy trò trò chuyện vui vẻ. Nhưng hôm ấy thầy không bóc quà ngay, lũ chúng tôi về mà khôngbiết được thầy nghĩ sao về món quà của chúng tôi. ’’Thầy có bất ngờ không? Thầy có vuikhông?...’’ Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu chúng tôi lúc này. Và tất cả những câu hỏi ấy đã được giải đáp trong buổi hôm sau. Thầy rất bất ngờ vì món quà của chúng tôi. Thầy nhìn chúng tôi, ánh mắt long lanh hiền từ chất chứa bao niềm hạnh phúc. Thầy nói:- Cảm ơn các em vì món quà. Rất đặc biệt. Cho thầy hỏi ai đã đan chiếc khăn ấy?Thế là lũ bạn của tôi đồng thanh, xướng to tên tôi làm tôi ngại lắm. Đâu cần phải thế, tôi đâu cần thầy phải biết tôi là người đã đan chiếc khăn ấy, chỉ cần thầy thấy vui là được rồi. Nhưng sao thầy biết món quà ấy là tự làm, nhìn nó xấu quá chăng? Thầy nhìn tôi âu yếm:- Chiếc khăn đẹp lắm, em thật là khéo tay. Em làm thầy hết sức xúc động.Những lời nói của thầy làm tôi vui lắm. Chưa lần nào tôi vui sướng như vậy cả. Cứ mỗi lần nhớ đến lời nói ấy trong lòng tôi có cái cảm giác rất kì lạ và khó diễn tả. Cả buổi hôm ấy, hầu như thầy nói chuyện với chúng tôi. Thầy còn nói đùa với chúng tôi:- Thầy không đẹp trai như Lee Min Ho, như những ngôi sao Hàn Quốc hay thần tượng của các em nên khi thầy quàng chiếc khăn ấy không thể nào đẹp như thần tượng của các em được đâu.Thế là lũ chúng tôi được một trận cười lên. Có sao đâu thầy. Dù thầy không đẹp trai như Lee Min Ho nhưng thầy mãi là thần tượng số một trong lòng chúng tôi…Từ ngày hôm đó, tình cảm thầy trò giữa chúng tôi và thầy ngày càng sâu đậm và tôi vui lắm khi tôi đã trở thành đứa ‘’ học trò cưng’’ của thầy.Suốt một năm học có biết bao kỉ niệm gắn bó giữa tôi với thầy nhưng vẫn còn một kỉ niệm sâu sắc với thầy làm tôi nhớ mãi không quên và muốn chia sẻ với mọi người. Đó là ngày sinh nhật tôi. Có lẽ đó là sinh nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời học sinh của tôi, cái cảm giác hạnh phúc ấy có lẽ không phải học sinh nào cũng có được. Tôi sinh vào ngày mùng 8-3,một ngày rất đặc biệt, Ngày Quốc tế phụ nữ. Có lẽ vì thế mà bạn bè ai ai cũng nhớ ngày sinh nhật của tôi. Năm nào cũng vậy cứ đến ngày sinh nhật tôi lại nhận được rất nhiều lời chúc mừng và những món quà sinh nhật từ người thân, bạn bè. Năm đó cũng vậy nhưng đối với tôi hạnh phúc hơn cả khi nhận được lời chúc mừng sinh nhậttừ người thầy kính yêu của tôi.Nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ thầy tôi bất ngờ lắm! Thầy đâu phải chủ nhiệm lớp tôi, cũng đâu ai nói cho thầy biết hôm nay là sinh nhậttôi vậy mà sao thầy vẫn biết mà chúc mừng tôi điều này làm tôi hết sức bất ngờ. Thầy quan tâm chúng tôi vậy sao? Thầy nhớ hết ngày sinh nhật của lũ chúng tôi không sai một chút nào. Điều này càng khiến chúng tôi yêu quý thầy hơn. Giờ đây, mỗi lần nhớ đếnnhững ngày sinh nhật mà tôi đã trải qua lập tức kí ức sống dậy trong lòng tôi là hình ảnhngười thầy kính yêu, là chính những lời chúc, là câu hát ‘’Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you ….’’ mà chính thầy đã hát tặng sinh nhật tôi. Có lẽ các bạn sẽ thấy tôi thật nực cười khi chỉ có một câuhát, một lời chúc mừng sinh nhật từ thầy giáo thôi mà tôi lại vui mừng đến thế nhưng mọi người biết không đối với tôi nó thật có nghĩa. Trong ngày sinh nhật của bạn, chắc chắn bạn sẽ giống như tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc và rất ấm lòng khi bạn nhận được mộtmón quà từ những người bạn yêu quý nhất cho dù món quà ấy chỉ là một lời chúc, một bài thơ mà không phải là một thứ gì đó cao sang, mắc tiền. Chắc chắn là như vậy.Thời gian trôi qua mau không chờ đợi một ai, thấm thoát đã một năm học trôi qua, ngày cuối cùng của năm học đã đến và đó cũng là ngày mà tôi phải chia tay thầy- người thầy kính yêu, người cha thứ hai của tôi. Tôi buồn lắm. Đó là cái ngày mà không ai trong chúng tôi mong muốn. Có lẽ thầy cũng vậy. Ngày hôm ấy tôi thấy thầy buồn lắm, còn tôi nước mắt tôi cứ trào ra không thể nào ngăn lại được, cổ họng tôi nghẹn không nói lên lời. Lũ chúng tôi chạy ào tới ôm lấy thầy:- Thầy ơi, chúng em sẽ nhớ thầy nhiều lắm!Thầy xoa đầu chúng tôi:- Thầy cũng sẽ nhớ các em lắm. Các em sẽ mãi là những đứa học trò cưng của thầy. Thầy sẽ không quên các em đâu.Lâu lắm rồi không được gặp thầy, dạo này thầy có khỏe không? Thầy vẫn còn nhớ cô học trò nhỏ này chứ? Chiếc khăn ấy thầy còn giữ không? Thầy ơi! Thầy có biết con nhớ thầy nhiều lắm không? Thầy là một phần trong trái tim con, tình cảm của con dành cho thầy thầy có biết nó dạt dào đến nhường nào không? Đối với con thầy không chỉ là thầy- người truyền dạy cho con tri thức, đạo đức mà thầy còn là người cha thứ hai của con- người đem lại cho con nghị lực, niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống. Gương mặt ấy, nụcười ấy, ánh mắt trìu mến thân thương, những bài học ấy, lời nói ấy, kỉ niệm ấy…tất cả sẽ sống mãi trong lòng con, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì những kỉ niệm ấy sẽ không phai nhòa trong tâm trí con. Ước gì thầy có thể đọc được những trang viết này của con để thầy hiểu được tình cảm của con dành cho thầy. Con phải cảm ơn ban tổ chức của HOCMAI và HMForum đã tổ chức cuộc thi viết này để con có thể ôn lại những kỉ niệm với thầy, để con có thể chia sẻ những kỉ niệm thân thương ấy cho mọi người. Cảm ơn thầy vì tất cả những gì thầy đã dành cho con. Nhân ngày 20-11 con xin gửi tới thầy những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc thầy luôn vui vẻ, mạnh khỏe, thành công hơn nữa trong sự nghiệp trồng người. Và thầy ơi con muốn nói:’’ Con yêu thầy nhiều lắm!’’.Trên đây chỉ là phần trích dẫn 10 trang đầu của tài liệu và có thế hiển thị lỗi font, bạn muốn xem đầyđủ tài liệu gốc thì ấn vào nút Tải về phía dưới.