Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Bài văn tri ân thầy cô- bài sô 13

f1643dbd351de9097dc7485e73f86d3f
Gửi bởi: Trần Khánh An 14 tháng 11 2016 lúc 0:19:01 | Được cập nhật: 0 giây trước Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 703 | Lượt Download: 0 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Ai đó đã ví thầy cô như những người lái đò cần mẫn trên chuyến đò tri thức. Còn lũ học trò chúng tôi như những người khách qua sông. Hết lớp khách này tới lớp khách khác rời bến rời sông nhưng người láiđò vẫn âm thầm đứng đợi…Đã lâu tôi không viết! Đã lâu tôi không thả cảm xúc của mình vào cái lạnh chớm đông, với hình hài là mộtđứa bé đi dép con trai, cắt tóc con trai, mặc quần áo con trai và ra đường ai cũng tưởng tôi là “thằng cu” nghịch ngợm. Bởi tôi luôn là đứa đầu nêu của những trò phá phách.Ngày bé, tôi đã dám trốn học cả tuần sang bà chơi.Ngày bé, tôi bị cô giáo đuổi vòng quanh xóm vì “trấn lột” đồ chơi của mấy đứa nhỏ.Ngày bé, tôi và đứa bạn chí cốt bôi “nước tè” lên bàn giáo viên để cả lớp không phải học.Ngày bé, tôi ghét giáo viên, tôi ghét việc học.Tôi cứng đầu,lì lợm và ích kỉ…Một đứa tưởng chừng không dạy được lại thay đổi hoàn toàn khi vào lớp 6, không phải do bị ép, cũng chẳng phải tôi đủ trưởng thành để hiểu những điều mình làm là sai. Tôi thay đổi,vì một điều đơn giản: tôi gặp cô- giáo viên chủ nhiệm lớp mà với tôi, cô mãi là người thầy vĩ đại nhất…Tôi không dám viết về cô, bởi tôi biết từ ngữ non nớt của tôi, của một đứa theo khối ngành kỹ thuật chẳng đủ để kể về tâm huyết của cô với nghề, và tình thương với “đứa con riêng” như tôi trong suốt 10 năm qua Tôi đâu thể diễn tả hết được với những đạo lý trong lời dạy của cô,với bát chè đỗ cô nấu trongmỗi đợt thi cử, với dòng chữ “chúc thi thắng lợi” cô viết ngay ngắn nếu như tôi không chợt nhìn thấy tờ giấy nháp có mấy chục dòng chữ chúc thi thắng lợi” bên cạnh cô… đơn giản là cô muốn tặng tôi dòng chữ đẹp nhất,mong những điều tốt đẹp nhất đến với tôi trên con đường đại học.Rồi tôi cũng chẳng phụ công cô và gia đình mặc dù tôi cũng chẳng mấy hứng thú với việc học.Vào đại học, tôi khá bỡ ngỡ…Tôi bỡ ngỡ trước một lớp học chỉ toàn bọn con trai… bởi đặc thù của cái ngành mà tôi theo học: “tự động hóa và điều khiển”. Bạn bè tôi hay đùa: mày theo ngành điện, mai này ra trường không khéo thành điên nặng (điện)…”Nhưng đây lại là nơi mà tôi có thể thực hiện ước mơ của mình: “robots”- những chú robot có thể giúp người khuyết tật, giúp con người làm những việc trong môi trường độc hại…Tôi chọn ngành đơn giản vì thế…Nhưng tôi bỡ ngỡ trước cách dạy và cách học. Tôi thực sự chưa quen tính tự học…Tôi buông thả bản thân, tôi học để thi, tôi chỉ dành vài ngày cuối trước khi thi để học. Và tất nhiên, kết quả đạt được không phải thấp nhưng tôi mất gốc, mất bản chất của môn học.Tôi không nỗ lực, tôi không kiên trì, tôi không đủ mạnh để thắng cái tôi cá nhân đang trỗi dậy… sau năm trên giảng đường, thứ mà tôi học được và áp dụng được cũng chỉ là con robot chẳng khác nào cái “công nông” chỉ biết di chuyển tới lùi.Tôi thất vọng về mình. Tôi hổ thẹn với lý do tôi đến với ngành. Tôi hổ thẹn với lương tâm bởi sự vất vả của bố mẹ.Tất cả cảm xúc dồn nén như con nước vỡ bờ tràn qua đập.Tôi muốn bỏ học… vì một lẽ: tôi chán học. Điều này thật nực cười bởi tôi đang là một đứa sinh viên năm cuối.Tôi đốt thời gian vào những trò vô bổ. Nhưng sau mỗi đêm, là mỗi lần tự mình dằn vặt. Tôi biết tôi có lỗi với gia đình…Tôi lấy hết can đảm nói suy nghĩ của mình với cô- người thầy hướng dẫn-một giáo viên chuyên ngành màtôi quen từ cái vụ đòi cái khoan trên phòng robots”. Tôi gửi mail,mong một sự chỉ dẫn cho con đường mình chọn… nhưng câu trả lời là sự im lặng.Tôi tự hỏi “cô bận hay tôi làm gì sai? Hay tôi kém cỏi quá…cô ghét? Hay tôi không nên “cái gì cũng tỏ ra thân thiện”???Tôi vẫn giữ tâm trạng đó, vẫn lên phòng robots làm việc bình thường… chợt… “tinh tinh”- cô gọi… tôi sợ…sợ cái gì đó vẩn vơ… cô hẹn gặp tôi nói chuyện. Cô bảo trả lời qua điện thoại, qua mail đôi khi nó không hay…Và cô là người đầu tiên trong đời nói với tôi về trách nhiệm của bản thân.Cô nói về cuộc đời với một người từng trải, cô cho tôi hiểu rằng những gì tôi đang trải qua chỉ là một hạt cát nhỏ, nếu không đủ tỉnh táo để gạt ra thì những cơn gió ngoài kia sẽ tiếp tục mang chúng phủ đầy người. Một đời người còn dài, còn bao sóng gió gian truân, phải vượt qua từ những điều nhỏ nhấtTôi chỉ hiểu được phần nào lời cô nói, bởi tôi chưa từng trải, bởi tôi còn suy nghĩ trẻ con… nhưng cảm ơncô, cảm ơn cô cho tôi thêm nghị lực những lúc tưởng chừng sắp để mình rơi xuống vực.Cảm ơn cô đã cho tôi biết dù thế nào cũng phải luôn cố gắng!Cảm ơn cô! Những điều tốt đẹp nhất định sẽ đến với người có tâm thiện phước!Chẳng ai như tôi đâu nhỉ… người thầy thứ nhất… người thầy thứ hai… Một Người lái đò đưa tôi đến bến bờ giác ngộ, một Người cho tôi hiểu trách nhiệm của bản thân.Ai đi ngang qua đời ta đều không phải ngẫu nhiên. Với tôi, đó là một cái duyên.Cảm ơn những chuyến đò ngược, những chuyến đò xuôi, đò đã chở chúng con tới bến bờ tri thức!Trên đây chỉ là phần trích dẫn 10 trang đầu của tài liệu và có thế hiển thị lỗi font, bạn muốn xem đầyđủ tài liệu gốc thì ấn vào nút Tải về phía dưới.