Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Bài văn tri ân thầy cô- bài số 45

d212c9c5a62f88a18f0d6c9e65d32833
Gửi bởi: Trần Thị Duyên 14 tháng 11 2016 lúc 3:54:12 | Được cập nhật: 13 tháng 5 lúc 5:29:00 Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 598 | Lượt Download: 0 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Có một lần, thật bất chợt, tôi được nghe một bài hát. Bài hát với giai điệu và ca từ tha thiết, êm dịu, giàu hình ảnh như một câu chuyện kể: ”Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, vẫn nhớ chiếc áo sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn vui, lặng lẽ”. Đúng vậy, âm nhạc làm ta gợi nhớ, dẫn dắt ta về với những ký ức xa xưa, bài hát ấy làm được điều đó, nó đã làm tôi chợt nghĩ đến những người thầy, những người cô ngày xưa của mình, những người nghiêm khắc, những người dịu hiền, những người đã khuất, những người đi xa, những người tôi thoáng được gặp lại và cả những người tôi chưa bao giờ được nghe họ giảng dạy. Và người tôi chợt nhớ, không phải, là người trong suốt cuộc đời này chắc có lẽ tôi cũng không bao giờ quên được, người cha thứ hai của tôi, người đã dìu dắt tôi đi đến những ngã rẽ đúng đắn, người đã dạy tôi những đạo lý làm người.Tôi vẫn còn nhớ, ngày ấy, ngày mà tôi bước chân vào lớp 7, hôm ấy là một ngày nắng đẹp, những tia nắngtinh nghịch đùa vui với tán lá cây bên đường, những đám mây bồng bềnh trôi xanh trên bầu trời quang đãng, hôm nay, tôi vào trường, tôi sẽ biết lớp mới, bạn bè mới, thầy cô mới. Tôi rất nôn nao, một cảm giác thật sự rất mong chờ, cảm giác ấy làm tôi vui sướng đến nỗi không thể ngủ được suốt đêm qua. Và tôi đã được biết là thầy Phong chủ nhiệm tôi, tôi thực sự rất thất vọng, cảm giác lo lắng, bồn chồn thậm chí là sợ hãi, mọi thứ xung quanh nhưng đang chìm vào màn đêm, nhưng đó là một điều hiển nhiên, vì tôi chẳng có phải là con ngoan trò giỏi gì, đơn giản tôi là học sinh có biệt, vậy thì với một đứa học sinh như tôi, sợ hãi không có gì là lạ. Danh tiếng giáo dục nghiêm khắc của thầy từng được nghe kể rất nhiều từ những anh chị đi trước rằng thầy rất nghiêm khắc với những đứa học cá biệt.Nhưng tôi chẳng muốn đối đầu với thầy, tôi tỏ ra rất ngoan ngoãn, siêng năng trong lớp, và kết quả của sự đóng phim đó là mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp,...nhưng cho đến ngày hôm đó, ngày mà tôi thực sự đã đánh mất hết sự cố gắng của bản thân từ đầu năm đến giờ. Đó là một ngày nắng đẹp, với tâm trạng vui tươi đầy hy vọng cho một ngày mới, tôi cắp sách đến trường, như mọi ngày, tiếng trống vẫn vang lên, nhưng tôi đang sững sờ, chết đứng khi nghe tin thầy bảo lấy giấy làm kiểm tra đột xuất, với câu nói không một chút cảm xúc của thầy lúc ấy tôi đã rất sợ, đêm qua vì mải chơi, đương nhiên, trong đầu tôi chẳng có một tí gì là kiến thức tôi sợ lắm, mà hình như những đứa khác cũng như tôi, với lại cái đề cũngrất dài, trong hoàn cảnh đấy, đó các bạn tôi sẽ làm gì nhỉ? Chắc tôi không cần nói các bạn cũng biết rồi, cái nghề xấu xa và tồi tệ của đời học sinh-"lật bùa". Nghe thật quen thuộc, lúc đầu tôi cũng chẳng dám, quyển tập đã dưới hộc bàn tôi, nhưng vẫn chưa mở, nhưng đưa mắt qua các bạn, tôi thấy họ cũng như tôi, thậm chỉ là một cách điêu luyện, quả nhiên trong vòng chưa đến năm phút tôi đã hoàn thành gần hết bài, nhưng...chợt....Một bàn tay thật vô tình, thật vô cảm, giật lấy bài làm của tôi không một chút thương tiếc, không ai khác, đó là thầy. Nếu các bạn là tôi, cảm giác ra sao?Tôi đã rất tuyệt vọng, rồi tức giận, gương mặt thầy nghiêm khắc của thầy làm khóe mắt tôi cay cay, tôi như muốn khóc, vậy là tất cả những sự cố gắng của tôi đã tan biến thành cát bụi và bay về một nơi nào đó xa lắm, xa đến nỗi tôi sẽ không bao giờ tìm lại được. Suốt buổi ra chơi hôm ấy, tôi đã không đi đâu, chỉ ngồi một mình suy nghĩ về bản thân, tôi chợt nhớ lại những ngày mẹ tôi đã vì tôi hy sinh rất nhiều, kiếm từng đồng bạc lẻ để tôi có thể ngồi nơi đây-ghế nhà trường, tôi cảm thấy rất ân hận, đôi mắt tôi đưa nhẹ về phía khung cửa sổ, những con chim non mới nở, chúng chập chững tập bay, rớt rồi lại bay, nhưng chúng vẫn không bỏ cuộc, hình ảnh đó như đánh thức tôi, tôi thầm nghĩ, một con vật nhỏ bé như vậy chúng còn có tinh thần cố gắng, vậy thì tại sao tôi lại không? Những nghĩ đúng đắn ấy chợt lóe lên trong đầu tôi nhưng lại chợt vụt tắt, lũ bạn tôi hôm nay nó sao ấy, nó cứ chọc tôi hoài, có đứa còn nói, chỉ vì thầy không có thiện cảm thậm chí là ghét nên cố tình bắt tôi, vậy tại sao những đứa khác lại không? Và rồi những nghĩa đó đãdắt tôi vào con đường tội lỗi, tôi quyết định phải trả thù, đòi lại sự công bằng cho bản thân tôi. Rồi kế hoạch hoàn mỹ của tôi cũng được tôi thực hiện, chiều cùng ngày hôm ấy, được biết thầy có lịch trực vào ca chiều, và đương nhiên tôi cũng thể thiếu đó, chập choạng tối, tôi đã có mặt quán nước đối diện trường, nhanh chóng lẻn vào nhà xe của trường, thật ra lúc ấy tôi cũng run sợ lắm, và một cơn giằng xé nội tâm diễn ra, những nghĩ có lỗi với thầy chợt hiện lên trong đầu tôi, nhưng niềm tin của tôi nhanh chóng được củng cố khi tôi nhớ lại sự vô tình khi thầy giật lấy bài kiểm tra của tôi, đôi bàn tay nhẹ nhàng vặn van bánh xe ra, và rồi....! Xong chuyện, tôi nấp các ngôi nhà gần đó, chờ xem kịch hay. đúng như tôidự đoán, tôi thấy thầy từng bước chầm chậm dắt chiếc xe không một tí hơi, nặng trịch ấy, khi ấy, tôi hả hê lắm. Chợt,... trời tối sầm lại, mây đen dự báo những cơn mưa đến phủ đầy bầu trời, những hạt mưa bắt đầu nặng hạt, rồi ào thành từng cơn, tôi thấy thầy dắt chiếc xe ấy đến từng tiệm sửa xe, nhưng do mưa lớn, hầu như không một tiệm nào mở cửa, tự nhiên lòng tôi se lại, tim tôi nghẹn ngào, tôi cảm thấy thương thầy quá, giờ này tan ra chắc thầy mệt lắm, không biết thầy đã ăn gì chưa, mà lại phải dắt chiếc xe nặng như vậy, liệu có tiệm sửa xe nào còn chờ thầy không, những câu hỏi đó cứ dồn dập tôi, cho đến khi bóng thầy xa mãi.Hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày, không có gì thay đổi, ánh nắng mặt trời chen vào từng khe lá, lũ chim non vẫn ríu rít trên cành, nhưng hôm nay tôi lại đi sớm hơn mọi ngày, tôi đi sớm không phải vìtôi siêng năng vì, mà chỉ vì tôi muốn biết hôm nay thầy có đến trường không, đúng vậy, hôm nay thầy đã không đến trường, không một ai biết điều đó trừ tôi. Chắc có lẽ, cơn mưa dầm ấy, cùng chiếc xe nặng trịch, không một tí hơi ấy đã làm thầy phải dắt bộ về, chắc thầy đã bênh, Nghĩ đến đây tôi cảm thấy thực sự rất ray rứt, áy náy, và có lỗi với thầy, tôi ước gì mình đã không làm như vậy.Hôm sau, tôi thấy thầy đến lớp, với vẻ mặt buồn bã, mệt mỏi, tôi định chạy đến xin lỗi thầy nhưng chẳng dám, tôi chăm chú nhìn thầy, thấy thầy đang ghi ghi chép chép một cái gì đó, nhân lúc thầy đi tôi lẻn đọc:" Tại sao con bé lại làm như vậy nhỉ, chắc chỉ tại mình nghiêm khắc quá, mình định cho nó làm bài lại rồi mà, tuần sao mình phải chuyển công tác rồi, liệu thầy cô mới có cho nó kiểm tra lại không? Tội nó quá". Đọc đến đây, nước mắt toi6 đã rưng rưng, chảy thành từng hàng, bỗng lúc ấy thầy chợt xuất hiện, thầy như hiểu tôi, thầy chỉ xoa đầu tôi và khuyên tôi đừng buồn nữa, và cố gắng học thật tốt là thầy vui rồi! Và khi thầy chuyển đi, tôi đã giữ nguyên lời hứa, và tôi đã đạt HSGĐó chính là kỷ niệm của tôi, có thể với người khác, nó chỉ là một câu chuyện bình thường giữa dòng đời bươn chảy này, nhưng với tôi nó là một kỷ niệm đẹp, một cái gì đó đáng nhớ, và cho đến bây giờ tôi vẫn tiếc, chỉ vì sự xấu hổ mà tôi chẳng dám nói một, dù chỉ một câu xin lỗi với thầy. Tôi cảm ơn thầy rất nhiều, nhớ thầy mà tôi đã thực sự hiểu được câu" Tôn sư trọng đạo", nghĩa và sự thiêng liêng của thầy cô-,Trên đây chỉ là phần trích dẫn 10 trang đầu của tài liệu và có thế hiển thị lỗi font, bạn muốn xem đầyđủ tài liệu gốc thì ấn vào nút Tải về phía dưới.